Thông thường, những cặp nhân tình cuốn lấy nhau bởi sức hút của ái tình, của bản năng, của giới tính. Một sự đắm say đến mê sảng trong hạnh phúc và sau đó là sự đơm hoa kết trái thiên nhiên sẽ diễn ra. Nhưng chúng tôi thì khác. Tôi phải tuân theo công thức như một cái máy, chẳng còn thu hút, chẳng còn hấp dẫn... Vớ chỉ phục vụ mục đích sao cho có được một đứa con.
|
|
Ngay từ những ngày chúng tôi yêu nhau, anh đã biểu lộ khả năng "kềm chế siêu phàm" của mình. Tôi thuê nhà ở cùng với một đứa bạn gái, nó có người tình ở quê nên tuần nào cũng về. Căn nhà trọ trở nên "tổ ấm" của chúng tôi. Sau những nụ hôn mê mẩn đưa tôi đến cõi bồng lai, khiến tôi mất hết tự chủ, anh siết chặt lấy tôi và thở đều đều. Anh đã vào giấc ngủ.
Tôi chưa thấy người nào ngủ nhanh như anh, trong tình huống đó mà anh ngủ được thì đúng là bậc kỳ tài. Sau này còn phát hiện ra anh còn có thể ngủ khi... Đang chuyện trò. Khi vợ chồng nằm bên nhau, chỉ cần câu chuyện của tôi kể hơi chậm một chút, anh đã phát ra tiếng ngáy.
Có những lúc anh nằm tý toáy chơi game trên chiếc điện thoại, nghe bịch một cái, chiếc điện thoại rơi xuống ngực, anh đã ngủ từ bao giờ. Trở lại chuyện hồi trước, cũng chỉ vì tính dễ ngủ của anh mà chúng tôi không vượt quá giới hạn. Có lần tôi thắc mắc, anh nói là cũng "muốn" nhưng kìm nén để "giữ" cho tôi. Lúc đó tôi đã cảm động lắm. Nhưng sau này, khi lấy nhau rồi, tôi mới biết năng lực làm chồng của anh hết sức tệ.
Đương nhiên, điều này là tôi tự khám phá ra chứ anh chẳng bao giờ hích. Tôi mà hỏi han cặn kẽ một tẹo về "nội sự" của anh là thế nào anh cũng gắt, cũng quát tôi rồi lảng sang chuyện khác. Thế nên khi tham gia một số diễn đàn của chị em phụ nữ, tôi mới biết là mình quá thiệt thòi, là năng lực của anh không giống như những những người đàn ông khác.
Chồng mình vậy thì biết làm sao? Sau khi cưới, tôi đã từng thống khổ vì biết rằng mình chưa bao giờ có được cái cảm giác viên mãn của một người vợ thực sự. Tôi cảm giác "sức mạnh" của anh nông cạn thế nào ấy, không đủ đưa tôi đi tới say mê thì đã kiệt sức. Rồi anh bỏ tôi lại với nỗi băn khoăn trằn trọc mà lăn ra ngủ. Nghe tiếng ngáy đều đều của anh mà tôi ức phát khóc. Tôi đánh thức anh dậy. Tôi vần vò phá quấy anh, tôi kéo anh thoát khỏi sự lôi kéo của giấc ngủ. Nhưng rốt cục thì tôi đành bó tay bất lực, nói đúng hơn là cả tôi và anh đều bất lực. Anh không còn một tí nhựa sống nào.
Biết tâm can của tôi, đã có đứa bạn khuyên bỏ chồng, đứa khác thì bảo tôi nên bồ bịch... Tôi đã có lúc hoang mang chán nản, định buông xuôi toàn bộ. Quanh tôi luôn có những gã đàn ông hau háu sẵn sàng "viện trợ" chỉ cần tôi bật tín hiệu. Nhưng tôi rất sợ cảm giác gia đình vỡ vạc. Chồng là chồng của tôi, dù tốt, dù xấu thì cũng thuộc sở hữu của tôi. Mấy cái chuyện bắt bồ đối với tôi không hiệp, tôi quyết "huấn luyện" lại chồng.
Nhưng sau này thì tôi cũng quen dần với thể trạng sức khỏe của chồng. Chẳng như những cặp vợ chồng mới cưới, suốt ngày quấn lấy nhau như đôi sam. Tôi phải học cách hạn chế "va chạm" với chồng. Bởi tôi cứ hừng hực như bó củi phơi nỏ, còn anh là mồi lửa cho dù rất yếu ớt. Nếu không luyện cách kìm nén thì có nhẽ tôi phát điên lên mất.
Một tuần tôi mới dám lân la xoa bàn tay nhỏ nhắn của mình lên thân thể anh một lần, để báo hiệu, để nhắc nhở chồng thực hành "nhiệm vụ của mình". Cho dù không được như ý, nhưng tôi rất cần có một đứa con. Đứa con mà đến 2 năm sau khi cưới, chúng tôi vẫn phải đợi mong.
Đến khi mẹ anh thúc giục, trong bữa cơm nói bóng nói gió rằng tôi gày gò quá nên chưa mang bầu, đẻ cháu để bà bế... Anh mới chịu đi khám. Chồng tôi cũng biết mình "sức yếu" nhưng một phần do anh sợ phải gặp thầy thuốc, một phần nữa do anh ngượng. Nên hơn một năm sống với tôi, anh vẫn nuôi hy vọng bằng những món ăn mà anh kiếm công thức ở trên mạng rồi bắt tôi mua về chế biến.
Nè tôm he, cá trắm đen, chim sẻ, thịt rắn, sò huyết, hàu sữa... Chồng tôi ăn đã phát ngán mà công dụng chẳng thấy đâu. Đi gặp bác sĩ thì họ bảo, do cơ thể chồng tôi hư nhược, hệ tiêu hóa kém lắm, nên càng ăn những thứ tẩm bổ đó, càng... "chết". Hóa ra là các món bổ không phải ai ăn vào cũng bổ.
Theo như ông thầy thuốc đó nói, ăn ít các món đó thì còn "tàm tạm", ăn nhiều không tiêu được, gây chướng bụng, sẽ "nằm im" luôn. Ông bảo phải "kiện toàn cơ sở" mất một thời gian rồi hãy tính chuyện con cái. Hiện nay "sản phẩm" của chồng tôi toàn "đứt đuôi" mới cả "không biết bơi" thì có "dính" cũng không tốt.
Thế là tôi và chồng phải thực hành kế hoạch trường kỳ gian khổ để có được một đứa con khỏe mạnh.
Chồng tôi là dân công nghệ thông tin, suốt ngày ôm lấy máy tính mà lập trình, cài đặt... Rảnh rang một tí thì anh giải trí bằng game. "Một ngày lão ấy ôm cái máy tính đến 12 tiếng thì còn sức đâu để ôm mày" - cô bạn thân nghe tâm tư của tôi vừa trêu vừa khích lệ - "Tốt nhất, bảo lão ấy xa cái máy tính ra. Tao tuồng như đàn ông mà ngồi nhiều, "cái ấy" bị nóng, bị bí... Hại lắm. Bảo lão ấy bỏ game chuyển sang chơi thể thao đi". "Cái lão cò hương nhà tao thì chơi được trò gì?". "Thì chơi cầu lông, môn này cụ già còn chơi được, mày cứ mua một bộ vợt về, 2 vợ chồng cùng chơi. Mày giữ được eo, chồng lại khỏe lên, một công đôi việc còn gì?".
Tôi thực hành theo cách của đứa bạn. Đánh cầu lông được vài tháng thì trông anh cũng "đỡ đần" hơn. Có vẻ môn này chưa nặng đô, tôi rủ anh dậy sớm chạy quành khu chung cư. Từ 5 vòng đến 10 vòng rồi 20 vòng, người anh đã xuất hiện chút cơ bắp, thời gian anh "thực hiện trách nhiệm" cũng dẻo dai hơn trước.
Rồi tôi cũng ép anh đến một tiệm thuốc đông y bắt mạch. Vị lương y nói rằng tì, thận của anh yếu lắm, phải vực dậy được 2 tạng này thì anh... Thiên nhiên sẽ khỏe như lực sĩ. Nếu uống thuốc sắc thì 1, 2 tháng là có tiến triển, còn ngâm rượu uống mỗi bữa một chén nhỏ thì cũng phải mất 2 tháng thuốc mới ngấm, 2 tháng sau mới có hiệu quả. Anh chúa lười uống thuốc, nhưng rượu thì có vẻ khoái, anh chọn phương án ngâm rượu thuốc.
Hết thuốc tây đến thuốc nam, hết cầu lông rồi chạy bộ... Sức khỏe anh tiến triển hơn, mặt anh không còn dài dại, nghệt nghệt mỗi lúc rời khỏi màn hình máy tính nữa. Rồi cũng đến ngày bình rượu thuốc phát huy tác dụng. Anh đã biết chủ động "tìm" tôi chứ không thụ động như trước. Thế nhưng theo lời bác sĩ, tôi vẫn phải "kế hoạch" để chờ "chiến binh" của anh có chất lượng tốt, đảm bảo ra đời đứa con khỏe mạnh.
Những ngày "có chất lượng" bên chồng vừa đếm được trên đầu ngón tay. Tôi còn chưa kịp tận hưởng cảm giác tuyệt trần đó thì trong một lần khám, bác sĩ tuyên bố "chiến binh" của chồng tôi đã đạt tiêu chuẩn. Thế là một loạt kế chương trình mới bắt chúng tôi phải thực hành, này siêu âm ngày trứng rụng, nè uống thuốc, nào kiêng khem...
Những lần gần gũi nhau cũng vô cùng găng. Không còn là ái tình, không còn sự cuốn hút nhau, không còn ham... Mọi cảm giác như bị giết chết. Đúng ngày, đúng giờ... Cho dù đang giờ làm việc, tôi vẫn bắt về nhà để "thực hiện nhiệm vụ" như một công việc khôn xiết nghiêm cẩn và quan trọng.
Những giác quan căng ra vì lo lắng, sự bít tất tay khiến thân tôi như co rút lại, còn anh thì vắt lắm nhưng không sao thực hiện được nhiệm vụ. Chúng tôi tạm nghỉ. Bật nhạc, xem phim, vỗ về nhau cho bớt găng tay. Rút cuộc thì cũng xong việc, theo lời dặn của thầy thuốc, tôi phải nằm ngửa, gác cao hai chân lên tường để dễ thụ thai. Anh vừa giữ chân của tôi sao cho nó không bị trượt xuống, vừa... Ngủ gật.
Một tuần rồi hai tuần, ngày nào tôi cũng phấn chấn dùng que thử thai nhưng kết quả vẫn chỉ có một vạch. Bác sĩ lại bảo do găng quá, các bộ phận trên cơ thể nó tự co thắt lại cản trở việc thụ thai. Tôi và chồng phải làm lại từ đầu.
Thực thụ sau cái lần "làm nhiệm vụ đó", bao nhiêu cảm xúc chăn gối của tôi và chồng gần như mất sạch. Chỉ cần lúc ngủ, bàn tay anh vô tình chạm vào người là tôi lại nhớ đến cái giây phút găng đó. Chồng tôi mới phục hồi sức lực nên ý thức của anh càng tệ hơn.
Theo lời khuyên của một người bạn, chúng tôi quyết định đi nghỉ mát mấy ngày. Không bị áp lực công việc, không khí thoải mái của những ngày nghỉ mát khiến chúng tôi tự tín hơn rất nhiều. Thầy thuốc cũng khuyên rằng nếu cảm thấy căng thẳng quá thì cứ để thiên nhiên, không cần phải "canh" trứng rụng nữa. Hết thảy những lời khuyên đó mang lại kết quả bất ngờ, 2 tháng sau tôi đã có "2 vạch" như mơ ước.
Giờ đây tôi đã có một cháu trai kháu khỉnh và cuộc sống gia đình rất hạnh phúc. Hãn hữu nhớ lại những ngày "gian lao", tôi vẫn thường giật thột hoảng sợ. Nếu tôi nghe theo lời xui dại của bạn mà bồ bịch thì có nhẽ giờ này tôi đã mất ắt. Có lẽ để đến với hạnh phúc, ông trời luôn đưa ra những thử thách và tôi đã vượt qua được thử thách đó.
Post a Comment